Thái Bá Tân
Nếu được thì cố gắng
Yêu tất cả mọi người.
Ghét, không ghét ai cả.
Ấy là đạo làm người.
Không ai thành được Phật.
Có lẽ cũng không cần.
Nhưng Phật là Cái Thiện,
Hãy cố mà đến gần.
*
Giàu cũng chẳng làm gì.
Danh cũng chẳng làm gì.
Vậy sống để làm gì?
Thực ra, chẳng làm gì.
Nhưng một khi đã sống,
Dẫu cuộc sống bình thường,
Thì cũng cố mà sống
Bằng nghị lực phi thường.
Vì có sự khác biệt
Giữa cỏ cây và người.
Cỏ cây chết thành đất.
Người - để tiếng cho đời.
*
Làm người, khi đã sống,
Ai cũng phạm sai lầm.
Vấn đề là ở chỗ
Phải biết mình sai lầm.
Không biết thì lặng lẽ
Nghe người nói về mình.
Ai biết nghe người khác
Mới thực sự thông minh.
Đáng thương và lố bịch
Là những kẻ ngu đần,
Mà dương dương tự đắc,
Không biết mình ngu đần.
*
Đồ vật càng đơn giản,
Càng ít hỏng. Con người
Sống thiện và giản dị,
Ít trục trăc với đời.
*
Hãy nói lời nhỏ nhẹ.
Tình yêu hơn roi đòn.
Đừng để lời nói nặng
Làm hỏng việc dạy con.
Hãy nhẹ nhàng với trẻ.
Trẻ sẽ yêu ta hơn.
Những lời nói âu yếm
Xóa hết nỗi giận hờn.
Với những người có tuổi,
Hãy nói lời nhẹ, êm.
Trái tim họ đã nặng,
Đừng làm nó nặng thêm.
Hãy nói lời nhỏ nhẹ
Với cả người lỗi lầm.
Bằng lòng tốt của bạn,
Hãy thu phục nhân tâm.
Những lời nói nhỏ nhẹ,
Dịu dàng, đầy thương yêu.
Việc bé mà lợi lớn,
Lớn hơn ta tưởng nhiều.
*
Ai cũng sống vì mình,
Mà nên sống vì mình,
Rồi mới vì người khác,
Tức là cũng vì mình.
*
Nói, ai chẳng nói được.
Làm mới khó hơn nhiều.
Làm được thì cho nói.
Nói không làm là điêu.
Người khiêm tốn, con ạ,
Là người tự biết mình,
Làm giỏi rồi tuyên bố
Tôi tài giỏi, thông minh.
Khoét lác là cái bọn
Vừa bất tài vừa lười,
Rồi nói, em khiêm tốn.
Dạ, khiêm tốn nhất đời.
*
Hạnh phúc không phụ thuộc
Ta sở hữu bao nhiêu.
Hạnh phúc là khi biết
Đòi hỏi không quá nhiều.
*
Lão Khayyam có nói
Một câu này rất hay:
“Đời luôn tốt, thuận lợi
Thì không đến lượt mày!”
Bố thì bố nghĩ khác,
Rằng vốn dĩ cuộc đời
Có khó khăn, thuận lợi,
Có làm việc, vui chơi.
Có sinh thì có tử,
Có lúc nghèo, lúc giàu,
Có lúc sướng lúc khổ,
Có khỏe, có ốm đau.
Biết được qui luật ấy,
Con sẽ khôn lớn dần,
Và có đủ bình tĩnh
Để vượt qua khó khăn.
Tứ Thư của Khổng Tử
Có sách gọi Trung Dung,
Dạy ta đừng thái quá,
Đừng đẩy đến tận cùng.
Cứ đều đều mà tiến.
Chẳng vội mà làm gì.
Cái gì đến sẽ đến.
Cái gì đi sẽ đi.
*
Lắm thương, lắm đau khổ.
Tích nhiều thì mất nhiều.
Biết vừa là biết đủ.
Biết dừng là biết điều.
*
Bố mẹ đã cố gắng
Nuôi con lớn trưởng thành.
Cố để con cảm thấy
Không thua chị, kém anh.
Bây giờ con, đã lớn,
Có gia đình, có con.
Vậy phải cố nuôi chúng
Khỏe mạnh và lớn khôn.
Nay tuy già, bố mẹ
Tự lo được cho mình.
Phần con, hãy cố gắng
Chăm chút cho gia đình.
Cũng vất vả lắm đấy.
Có lúc không dễ dàng.
Nhưng mọi chuyện sẽ ổn,
Miễn là sống đàng hoàng.
Sống công tâm, trung thực,
Bằng đôi tay của mình.
Nhẹ nhàng với con cái,
Giữ hòa khí gia đình.
Với con, không được mắng.
Cứ để chúng vui chơi.
Xưa, với con, bố mẹ
Chưa bao giờ nặng lời.
Với chồng, phải tế nhị.
Có bí quyết thế này:
Muốn giữ chặt hạnh phúc
Thì phải nới lỏng tay.
Có thể sẽ vấp ngã.
Vấp ngã thì đứng lên.
Bố mẹ luôn bên cạnh
Khi tối lửa, tắt đèn.
Đời thế đấy con ạ.
Ai cũng phải mưu sinh
Để chăm chút, thu vén
Cho thế hệ sau mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét